Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

LUYẾN TIẾC

Nghe một bài hát bỗng bật khóc, nước mắt cứ thế tuôn ra
Nhớ lại từng mẩu kỷ niệm bé nhỏ em từng có với anh
Ngày qua ngày chúng càng mịt mờ và nhạt nhòa
Thấy vật kỷ niệm năm nào, em bỗng luyến tiếc
Thì ra đã thật lâu lắm rồi

Em muốn ném chúng vào sọt rác, muốn thêu rụi chúng
Nhưng em luyến tiếc
Bởi chúng là tất cả những gì liên quan đến anh mà em có thể có
Em thực sự luyến tiếc, dẫu chúng ta đã trở nên xa lạ, lâu lắm rồi

Tại sao chỉ là một bài hát lại khiến em khóc không ngừng
Anh giờ hạnh phúc, thỏa được nguyện ý
Em chỉ vì một bài hát, luyến tiếc một khoảng thời gian ngắn ngủi đã qua
Đã thật lâu, thật lâu trước đây rồi
Nhưng em vẫn luyến tiếc biết bao
Giá như em dễ dàng từ bỏ tất cả
Giá như em thực sự lạnh lùng như vẻ ngoài

Anh là một cơn gió, là một mảnh bụi của vó ngựa qua đường
Em dù biết mình là ngọn cỏ, vẫn hi vọng được hòa vào cơn gió ấy, bụi trần ấy
Cho dù con tim đã nát tan
Cho dù trong lồng ngực hoàn toàn trống rỗng

Em luyến tiếc biết bao
Những kỷ niệm phai mờ
Anh hạnh phúc bên người anh yêu
Em bật khóc chỉ vì một bài hát
Giá như số mệnh có thể thay đổi
Giá như anh không là khách qua đường
Giá như em là bông hoa nở một lần rồi tàn rụi
Giá như lòng bàn tay em có tên anh trong vận mệnh...