Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

NHỮNG CON ĐƯỜNG CHẬT HẸP

Những con đường mà chúng ta đã đi qua, chúng luôn đọng lại trong ký ức của em. Để rồi một ngày đi qua chúng, tim em như bị bóp chặt. Những con đường quá chật hẹp đối với em. Mỗi lần đi qua khiến em khó thở, nhói lòng.
Đáng tiếc chỉ có em nhớ tới những khoảnh khắc ấy, chỉ có em bị những ký ức ấy đè bẹp trong thổn thức.
Và em rời xa thành phố, nơi có những con đường ấy. Rời xa những nỗi nhớ quay cuồng.
Em đến một thành phố khác, lạnh lẽo hơn nhưng yên bình hơn. Mỗi bước chân em đi trên đường không còn dấu vết của người nhưng mỗi đêm em luôn trống trải đến lạ. Có phải em đã sống với nỗi nhớ ấy quá lâu, đến mức khi rời xa tim lại rỗng tuếch, vắng vẻ đến vậy.

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

TÔI MUỐN YÊU

Những ngày này tôi tự nhốt mình trong phòng xem bộ phim "Hoa Đào muội muội" - một bộ phim Đài Loan được sản xuất rất lâu trước đây nhưng tôi chưa có dịp xem. Nội dung bộ phim có lẽ được chuyển thể từ một bộ truyện tranh nổi tiếng nào đó, có chút nhí nhố, có chút lố, có chút phi thực tế nhưng tôi càng muốn xem nó nhiều hơn bao giờ. Tôi vừa xem vừa ghen tị, vừa ước ao lại có chút bất bình với thế giới này. Tôi ghen tị với nhân vật chính, cô gái tên Hoa Đào học năm 2 Đại học vì cô ấy có 5 người anh trai tuyệt vời, luôn bảo vệ và che chở. Tôi ước ao mình được như Hoa Đào, có một tình yêu nhẹ nhàng, sâu lắng. Tôi bất bình với cuộc đời vì tôi sinh ra không xinh đẹp, không có giọng nói ngọt ngào hay dáng dấp thanh tú. Tôi bất bình trong bất lực vì tôi không thể thay đổi được nó.

Nhưng hơn tất cả, tôi lại hối tiếc rất nhiều. Tôi 23 sắp qua tuổi 24 nhưng tuổi thanh xuân của tôi lại không có gì đáng nhớ, hoàn toàn tầm thường và chán chường. Tôi muốn được đến trường, được học tập, được yêu, được vui vẻ.

Nhưng tôi đã qua tuổi đi học rồi. Tôi cũng đến tuổi lập gia đình. Khi mà xung quanh tôi, bạn bè hầu hết đều có người yêu, một vài đã đi lấy chồng, lấy vợ thì tôi vẫn một mình.

Tôi không muốn gật đầu trước một người không làm trái tim tôi rung lên. Tôi chỉ muốn được yêu, tôi muốn yêu. Tình yêu xa xỉ đến như vậy sao? Lấy chồng không phải mục đích của tôi, tôi muốn có 1 tình yêu và lấy người tôi yêu làm chồng.

Nhưng người như tôi liệu có được 1 tình yêu hay không? Hay rồi tôi sẽ bị lay động bởi lời ra tiếng vào để một ngày bước chân lên xe hoa với một người mà mình bám víu lấy để có chồng như bao người?

Tôi không muốn hại người, hại mình. Nhưng tôi cũng rất sợ mình sẽ không cứng rắn đủ lâu.

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

NẾU EM ĐƯỢC CHỌN LỰA

NẾU EM ĐƯỢC CHỌN LỰA

Nếu em được chọn lựa từ đầu, liệu em có lựa chọn yêu anh dại khờ như ban đầu?

Em muốn biết cảm giác của mình lúc này là gì?
Là cảm giác yêu thương sâu sắc chưa hề phai phôi hay chỉ là ảo tưởng tình cảm của em?
Em thực sự còn tình cảm với anh hay không?

Nếu như tình cảm này vẫn còn đến bây giờ thì em sẽ không hối hận, em sẽ lại yêu anh, dù cho sau đó có đau đớn hơn đi nữa.
Nhưng nếu tình cảm này chỉ còn là hoài niệm trong em, em nguyện chúng ta mãi là bạn từ đầu để không phải khó xử và xa lạ như lúc này.

............ Em chưa từng hối hận, chỉ là, nếu em được chọn lựa ..................

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

HẠNH PHÚC ĐÂU DỄ KIẾM TÌM, TÌNH YÊU LÀ THỨ XA XỈ

Hạnh phúc là gì? Nếu để khái niệm nó thì thật là mơ hồ. Mỗi một người có một ngưỡng hạnh phúc riêng. Nhưng hạnh phúc lại không dễ kiếm tìm.

Con người ai cũng muốn hạnh phúc. Nhưng không xác định được như thế nào thì mình mới hạnh phúc.

Tôi cũng không xác định được. Có lẽ là khi tình yêu được báo đáp chẳng hạn? Nhưng tình yêu của tôi không được báo đáp. Tôi không có hạnh phúc. Có lẽ là khi gia đình tôi bình an, vui vẻ mỗi ngày? Vâng, hiện tại tôi đang hạnh phúc. Nhưng vẫn chưa đủ. Tôi muốn hơn như thế.

Bởi vậy, con người luôn cứ tham lam như thế. Hoặc rằng tôi cứ luôn tham lam như thế.


Tình yêu là gì? Lúc tôi còn đi học, tôi luôn nghĩ tinh yêu rồi sẽ đến như một thứ tự nhiên ai cũng sẽ có, như việc ăn cơm mỗi ngày. Tôi rồi cũng sẽ có một tình yêu sâu đậm như trong phim.

Nhưng rồi ngày ngày qua đi và tôi vẫn chưa có được tình yêu cho mình. Tôi có yêu nhưng người không yêu tôi. Tôi có người thích tôi nhưng tôi không yêu người ta. Cứ như thế, tôi vẫn chưa tìm được người tôi yêu và yêu tôi. Tôi bắt đầu hiểu rằng: tình yêu là một thứ xa xỉ.

Và tôi ghen tị với những cặp yêu nhau. Họ thật may mắn vì đã tìm được nhau trong biển người mênh mông này. Họ thật may mắn vì yêu và được yêu. Tình yêu xa xỉ vì không phải ai cũng dễ tìm đúng người hiểu và yêu mình và mình thật tâm yêu người ta.

Hoặc rằng tình yêu thật bình thường với người ta. Tình yêu chỉ xa xỉ với người như tôi, hay là với tôi - người không có một thứ gì để xứng đáng có cái gọi là tình yêu???
Tôi không phục nhưng tôi bất lực. Tôi chờ đợi thời gian trả lời cho tôi. Và tôi cầu nguyện.

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

To you

Tình yêu luôn kết thúc trong nước mắt
Nhưng nó vẫn còn đọng lại trong em
Nó khiến em không còn lối thoát
Nên em không thể nào chạy khỏi nơi đây được
...

Tại sao em đang vướng mắc trong tình cảm của mình, nhưng em vẫn lạc quan với cuộc sống này đến vậy.
Tại sao anh đang hạnh phúc bên người anh yêu, nhưng anh lại luôn lo lắng, trầm tư và trống rỗng???
Em thật không hiểu được, em muốn hỏi anh
Anh có hạnh phúc không?
Tại sao anh không vui vẻ và tích cực với cuộc sống mới có tình yêu của anh?
Tại sao anh không thật hạnh phúc để cho em có thể để tránh xa anh hơn?
Tại sao anh luôn khiến em để ý, quan tâm thầm lặng để rồi em không dứt ra được?
Làm ơn, anh hãy hạnh phúc đi.
Hãy làm cho hi vọng của em tan nát đi.
Làm ơn để em không bận lòng nữa, mặc dù anh chẳng biết đâu.
...
P/s: Em muốn hỏi anh, cô gái ấy có phải người anh đã theo đuổi bấy lâu không? Hay là một cô gái khác?
Em vẫn hi vọng là cô gái ấy, đừng là cô gái khác. Nếu không nó sẽ khiến lòng tự trọng của em tổn thương ghê gớm. Bởi lâu nay, người em ghen tị là cô ấy.

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

LUYẾN TIẾC

Nghe một bài hát bỗng bật khóc, nước mắt cứ thế tuôn ra
Nhớ lại từng mẩu kỷ niệm bé nhỏ em từng có với anh
Ngày qua ngày chúng càng mịt mờ và nhạt nhòa
Thấy vật kỷ niệm năm nào, em bỗng luyến tiếc
Thì ra đã thật lâu lắm rồi

Em muốn ném chúng vào sọt rác, muốn thêu rụi chúng
Nhưng em luyến tiếc
Bởi chúng là tất cả những gì liên quan đến anh mà em có thể có
Em thực sự luyến tiếc, dẫu chúng ta đã trở nên xa lạ, lâu lắm rồi

Tại sao chỉ là một bài hát lại khiến em khóc không ngừng
Anh giờ hạnh phúc, thỏa được nguyện ý
Em chỉ vì một bài hát, luyến tiếc một khoảng thời gian ngắn ngủi đã qua
Đã thật lâu, thật lâu trước đây rồi
Nhưng em vẫn luyến tiếc biết bao
Giá như em dễ dàng từ bỏ tất cả
Giá như em thực sự lạnh lùng như vẻ ngoài

Anh là một cơn gió, là một mảnh bụi của vó ngựa qua đường
Em dù biết mình là ngọn cỏ, vẫn hi vọng được hòa vào cơn gió ấy, bụi trần ấy
Cho dù con tim đã nát tan
Cho dù trong lồng ngực hoàn toàn trống rỗng

Em luyến tiếc biết bao
Những kỷ niệm phai mờ
Anh hạnh phúc bên người anh yêu
Em bật khóc chỉ vì một bài hát
Giá như số mệnh có thể thay đổi
Giá như anh không là khách qua đường
Giá như em là bông hoa nở một lần rồi tàn rụi
Giá như lòng bàn tay em có tên anh trong vận mệnh...

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

EM DUY NHẤT TRONG MẮT AI?

Em đã nghe không biết bao lần rằng khi yêu người ta không còn biết đến ai ngoài người mình yêu. Có thể nó hơi cực đoan nhưng nó luôn đúng. Bởi vì trong mắt anh không có ai ngoài cô ấy.

Trong mắt anh, cô ấy thật bé nhỏ và yếu ớt. Anh luôn muốn bảo vệ và che chở cho cô ấy, em biết, nhưng anh đừng cho rằng chỉ có cô ấy cần được bảo vệ được không anh? Ít nhất cũng đừng cố chấp như vậy.

Em không có diễm phúc ấy nhưng em chưa hề tự tin khi đứng trước anh. Anh nói, em quá tự tin? Làm sao tự tin và lạnh lùng trước người con trai mình đặt tình cảm vào được? Em chỉ có thể dựng lên bức tường vô hình để che giấu sự yếu ớt của mình trước những người khác nhưng không có anh trong đó. Sao anh không nhận ra? Để rồi mỗi lần em buộc phải cố gắng che đậy nổi đau được gây ra bởi thứ gọi là tình yêu, anh càng không thể nhận ra em đã nỗ lực bao nhiêu.

Em đã từng ganh tị biết bao với cô ấy, cô ấy không cần che giấu sự yếu ớt của mình, bởi đã có anh nhìn thấy  và xoa dịu nó. Em lẻ loi biết bao.

Đó là quá khứ.

Tuy rằng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ nhưng em không còn tủi thân như trước.

Em bình thản mỗi lần đọc blog của anh, tất cả đều viết về cô ấy.

Em sẽ không nói rằng cám ơn anh vì em sẽ càng mạnh mẽ hơn sau tất cả, bởi vì nó thật là giả tạo. Nhưng đúng là em vẫn ổn.

Em đang chờ đợi bầu trời của em. Và cũng là chờ đợi bản thân trở thành duy nhất trong mắt ai đó.


Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Em có thể hi vọng?

Em đã biết từ lúc đưa ra quyết định ấy, anh vốn dĩ không cùng con đường với em. Mà con đường anh đi càng ngày càng cách xa em.

Em đã biết sẽ có ngày hôm nay, ngày anh nắm tay cô ấy. Em thực sự sẽ chết lòng mình với anh.

Em đã biết rồi một ngày mình hoàn toàn hết hi vọng với anh. Và ngày ấy đã đến.

Em nghe bài Hạt Cát mà cô ấy thường nghe. Em biết cô ấy không thể là Hạt Cát với anh, em mới chính là hạt cát bé nhỏ ấy. Tuôn ra khỏi lòng bàn tay là biến mất.

Em nghe bài Lucky mà anh từng rất thích. "Lucky I'm in love with my best friend ..." Em biết là cô ấy, người anh vẫn chờ đợi, không phải em.

Em nghe bài "Với anh em vẫn là cô bé" và nhớ đến lần đầu tiên nghe bài này. Em đã từng hi vọng sẽ có một chàng trai yêu em, xem em nhỏ bé như thế, nâng niu như thế. Tiếc người đó không phải anh.

Vậy anh, em có thể hi vọng được không? Có thể hi vọng chàng trai ấy nhanh chóng xuất hiện và bảo bọc em. Có thể hi vọng để vẫn cảm thấy mình còn hi vọng để hướng đến?



P/s: Em không lạnh lùng và lãnh khốc như những gì anh thấy đâu. Em không còn gì để che đậy nữa rồi. Vì vậy, giá như anh vô hình hoàn toàn với em. Hãy để hoàng tử của em xuất hiện trước khi em gặp lại anh. Cầu nguyện.