Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

Tôi có một nỗi buồn thật đẹp

Tôi đi lòng vòng thành phố, lang thang ở mỗi góc hẻm, con đường 
Tôi đi lục tìm và bới tung lên một trời kí ức 
Tôi đóng cửa lòng, cài khoá, leo lên tầng cao khóc đến nghẹn lời 
Nỗi nhớ thật đầy, phố xưa hanh hao gầy gò. 




Có những nỗi buồn không tên, tôi lắng nghe tim mình đập lên những cơn nhoi nhói lại có chút trống rỗng. Ngày hôm qua và cả những ngày trước đó, người vẫn chưa từng để ý lấy một chút tâm tình của tôi. Còn tôi lại luôn quá nhạy cảm với từng câu nói, hành động của người. Nhưng lý trí vẫn luôn giữ cho tôi đứng ở điểm cân bằng, bởi tôi biết, quá khứ ấy khó mà lãng quên được. Chúng tôi đã dựng nên vách tường ngăn cách, dù vô hình nhưng chẳng ai dám đánh đổ nó đi. Thà rằng cứ thế. Ừ. Cứ thế thôi. Mà sao vẫn buồn man mác.




Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Hãy giữ em lại...

Anh ơi, người ấy đang ở cùng một thành phố với em. Người đã buộc em phải chạy trốn nhưng rồi lại không thể tránh mãi được. Người ấy đi một quãng thật xa để rồi làm như vô tình đâu đó thật gần em.

Em thực sự sợ hãi, anh à, anh có thể giữ chặt em lại hay không?

Làm ơn, đừng để em lạc bước. Đừng để trái tim em khui lại những nỗi đau thổn thức tưởng chừng đã ngủ quên.

Làm ơn, đừng để em bối rối. Đừng để tâm trí em xoay vần trong mớ bòng bong giữa có và không, giữa nhớ và thương.