Tôi đi lục tìm và bới tung lên một trời kí ức
Tôi đóng cửa lòng, cài khoá, leo lên tầng cao khóc đến nghẹn lời
Nỗi nhớ thật đầy, phố xưa hanh hao gầy gò.
Có những nỗi buồn không tên, tôi lắng nghe tim mình đập lên những cơn nhoi nhói lại có chút trống rỗng. Ngày hôm qua và cả những ngày trước đó, người vẫn chưa từng để ý lấy một chút tâm tình của tôi. Còn tôi lại luôn quá nhạy cảm với từng câu nói, hành động của người. Nhưng lý trí vẫn luôn giữ cho tôi đứng ở điểm cân bằng, bởi tôi biết, quá khứ ấy khó mà lãng quên được. Chúng tôi đã dựng nên vách tường ngăn cách, dù vô hình nhưng chẳng ai dám đánh đổ nó đi. Thà rằng cứ thế. Ừ. Cứ thế thôi. Mà sao vẫn buồn man mác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét