Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Ánh sáng phía cuối con đường hầm

Từ khi chuyển qua làm ở quận 2, mỗi sáng đi làm và mỗi chiều đi về đều qua hầm Thủ Thiêm. Sáng nay cũng đi qua hầm. Cái cảm giác đi trong hầm vừa ấm áp, chút lo sợ lại chút hứng khởi. Dù sao mình cũng đang tận hưởng sự hiện đại của cuộc sống. Niềm vui nho nhỏ.

Thường hầm khá dài nên sau khi đi gần nửa đường hầm thì mắt đã khá quen với ánh đèn trong hầm. Cái thứ ánh đèn vàng nhạt. Sau đó là cảm giác ổn định, có thể cứ đi hoài vậy cũng được. Nhưng rồi cũng đến gần cửa hầm bên kia. Cái thứ ánh sáng chói lòa trắng xóa đầu hầm phủ tới khiến mình nảy chút lo sợ. Mưa hay nắng vậy? Nhưng xe vẫn chạy vì dòng người vẫn đi. Lại nhìn những người đi trước, họ cứ lao thẳng ra cái thứ trăng trắng ngoài cửa ấy. An tâm một chút. Dù sao vẫn là xu hướng đám đông, họ đi được thì mình đi được.

Và rồi cái ánh sáng ấy cũng ập thẳng vào người mình khi xe ra tới cửa hầm. Cứ như vừa bước ra khỏi bóng tối bấy lâu nay. Cái thứ bóng tối sáng nhạt mà mình vẫn tưởng ấm áp. Nhưng rồi khi bước vào khoảng ánh sáng chói lòa này mới thấy, ở ngoài càng tuyệt vời hơn.

Con người cứ hay lo sợ thay đổi cuộc sống yên ổn hiện tại sẽ bất ổn. Nhưng không nhiều người biết, bước ra khỏi vỏ ốc ấy, cuộc sống thú vị rất nhiều. Và tất nhiên, cái gì cũng phải có sự đánh đổi. Chấp nhận cuộc sống như thế nào đều phải hy sinh không ít thì nhiều. Tùy theo vận may của chúng ta.

Nhưng tôi cũng không biết mình có vận may tới cỡ nào, chỉ biết cứ đi đi rồi sẽ tới thôi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét