Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

MƯA VÀ CƠN KHÙNG

Trời cứ mưa dai dẳng từ sáng. Mở mắt ra đã thấy u ám cả một trời. Lòng người cũng u ám theo.
Cơn lười trỗi dậy sao bao nhiêu ngày bị áp chế. Lạ cái mình đã lười được thì càng lười thêm. Không muốn đi làm, không muốn bước chân ra khỏi nhà, thèm nằm cuộn tròn trong cái mền ấm áp biết bao.
Nhưng trời không chiều lòng người...
Mắc áo mưa, xắn quần và dắt xe ra khỏi nhà mà lòng rầu rĩ. Công việc ư? Chưa có sự đổi mới và khởi sắc nào. Hoặc nghĩ một cách tích cực chính là bản thân mình chưa tạo được sự đột phá nào. Mà não cũng bớt nếp nhăn rồi thì phải, cảm thấy chưa nghĩ ra cái gì có thể thay đổi được tình hình công ty hiện nay. Một công ty mô hình gia đình trị tạo ra một cái rào chắn vô hình nào đó. Hơn nữa, ngành cây cảnh đặc trưng đánh vào những ngóc ngách thị trường càng khiến bản thân đau đầu hơn. Khách hàng mục tiêu ư? Ta gần như không hiểu biết nhiều về họ. Còn mô hình kinh doanh như hiện tại thì lại vào nề nếp rồi, càng khó mà thay đổi trong khi bản thân ta lại không am tường về nó. Cảm giác ngột ngạt, khó chịu.
Hơn nữa, cái công việc hiện tại của ta sao mà sao mà sao mà sao mà ....... chán, bởi ta quá yêu tự do và tính cách tự do của mình nên khi bị ai đó hướng dẫn ta chẳng thấy vui chút nào. Mặc dù ta biết, công việc phải như thế. Nhưng xin đừng làm lạc cái hướng suy nghĩ về chiến lược của ta. Ta ấy, dễ thay đổi nên hay bị phân tán, mất tập trung sẽ khiến ta tạm quên cái kế hoạch của ta. Điều này càng khiến công việc bê trễ hơn mà thôi.
Tóm lại, ta có phù hợp để tiếp tục hay không?

Có lẽ ta sắp làm điều gì đó điên khùng. Bình tĩnh bình tĩnh ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét